Làm thế nào khị bị phá hoại ngầm từ đồng nghiệp

Tình huống thảo luận do Bronwyn Fryer đặt ra: Làm thế nào Mark có thể giành lại vị trí của mình sau khi bị một đồng nghiệp ngầm phá hoại công việc của mình? Hãy tham gia bình luận tình huống này, bởi rất có thể bạn cũng đang là nạn nhân như Mark.

Buổi thuyết trình sắp tới và file tài liệu bị mất

“File tài liệu có thể ở chỗ quái nào được nhỉ?”, Mark Landstad thốt lên đầy kinh ngạc. Một lần nữa, anh cố công, ra sức kiếm tìm nó giữa một biển tài liệu ở thư mục của người tiền nhiệm trong hệ thống mạng nội bộ của công ty. “Mình biết chắc chắn nó phải ở đâu đó trong này”.
Tiến về phía cửa sổ, Mark nghiến chặt răng, vò đầu bứt tai, cảm thấy vô cùng ngứa ngáy và nóng nực. Anh trầm tư quan sát Luân Đôn trong ánh chiều tà như thể file hồ sơ bị mất nhất định đang lẩn khuất đâu đây sau ánh hoàng hôn huyền bí.
Buổi thuyết trình vào thứ hai tới là lần đầu tiên để anh thể hiện mình trước tập thể những nhà quản lý cấp cao của CliffBank. Anh mới chỉ vừa chân ướt chân ráo chuyển từ bộ phận nghiên cứu của công ty sang mảng ngân hàng đầu tư, chính vì thế việc tạo được ấn tượng tốt ngay từ những phút giây đầu tiên với anh vô cùng quan trọng.
Suốt cả tuần, anh miệt mài chuẩn bị slide cho buổi thuyết trình, nhưng anh không thể hoàn thành nó mà không cập nhật thêm một số thông tin mới nhất – mà theo anh phỏng đoán, chúng nhất định nằm trong file tài liệu về Millhouse, hệ thống bán lẻ quần áo danh tiếng, cũng là một khách hàng tiềm năng mà CliffBank đang nỗ lực lôi kéo.
Điều anh cần lúc này là một sợi dây cứu cánh!
“Nicole”, anh thì thầm với chính mình. Nicole – cô bạn đồng nghiệp mới, cũng là người sẽ tham gia cùng anh trong dự án Millhouse, có thể sẽ biết phải tìm tập tài liệu ở đâu; tập tài liệu được cho là bao gồm những thông tin hết sức quý giá về chiến lược mua lại hiện thời của hãng bán lẻ danh tiếng này.
Thật không may chút nào, Nicole lại đang ở tận Trung Quốc, cách xa nơi anh đang đứng cả nửa vòng trái đất, và sẽ không thể về đây ngay – sớm nhất cũng phải vào sáng thứ hai tới.
Mark bất giác mỉm cười khi nhớ lại những ấn tượng sâu sắc về Nicole, đặc biệt là lần gặp mặt đầu tiên của hai người. Phong thái lịch sự, đôi mắt ngời sáng, cô nhanh chóng đón chào Mark và giúp anh thích nghi với môi trường làm việc mới.
Trong bộ đồ đen hiệu St. John, những lọn tóc vàng óng mượt thả trên bờ vai, ở Nicole dường như toát lên một vẻ tinh anh, sắc sảo trong mọi việc cô ấy làm, trong vai trò của một nhà điều hành thành thạo. “Nghe này, nếu có bất cứ câu hỏi nào, vào bất cứ lúc nào, hãy gõ cửa phòng tôi” – cô đề nghị – “Giống như tất cả chúng ta ở đây, tôi thực sự rất bận, nhưng tôi muốn chúng ta là một đội tốt.”
Dưới sự che chở của cô, anh được giới thiệu tới tất cả những nhà quản lý cấp cao tại chỗ làm mới, và được mời tới những bữa ăn trưa kéo dài hơn thường lệ. Trong những buổi đi uống nước tại một quán bar Tây Ban Nha, cô nhồi nhét cho anh một mớ chuyện kể về anh chàng tiền nhiệm của anh, theo lời cô kể là một người đã mất hết bình tĩnh và bị buộc phải rời khỏi công ty.
“Ôi, thật đúng là xấu hổ khi nhắc tới Patrick”, Mark ngồi nghe cô kể, “Anh ta quả thật là một bậc thầy trong lĩnh vực Sáp nhập và Mua lại (M&A), và anh ta rành rẽ tới chân tơ kẽ tóc về mảng bán lẻ, tuy nhiên chẳng hiểu sao một năm trở lại đây tính khí anh ta bỗng dưng lại hay thay đổi thất thường và càng ngày càng trở nên thiếu tổ chức. Rồi sau đó là những email hoang tưởng. Mọi chuyện thật kinh khủng”.
“Vậy hiện giờ anh ta đang ở đâu, cô nghĩ gì về việc đó?”, Mark hỏi.
“Ồ, điều này thì chẳng một ai rõ cả, nhưng tôi hi vọng anh ta sẽ sớm tìm được lối thoát khỏi tình trạng khủng khiếp đó.”
Giờ đây, đang lâm vào hoàn cảnh hết sức chán nản về viễn cảnh phải dành cả ngày cuối tuần để tìm kiếm những ghi chép của một người tiền nhiệm khó hiểu, Mark ngồi thụp xuống ghế và đưa tay lên nới lỏng cà vạt. Từ phía hành lang, anh có thể nghe thấy kêu vù vù phát ra từ chiếc máy hút bụi của đội ngũ nhân viên dọn vệ sinh tối thứ Sáu ngay cạnh văn phòng của Nicole.
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình chờ đầy ma lực quyến rũ hiện ra trên chiếc máy tính của mình. Anh cũng biết, dù có tiếp tục một cuộc tìm kiếm điên rồ nữa thì cũng chẳng mang lại kết quả gì. Cái file dữ liệu chết tiệt đó chắc chắn đã bị xóa rồi. 
Còn Ian Beasley thì sao nhỉ? Dẫu sao người đứng đầu quản lý chiến lược hợp tác ở Millhouse đó cũng là một người bạn của gia đình anh. Không có Ian, thậm chí giờ này Mark đã không có mặt ở đây, ngay tại CliffBank này.
Mười năm về trước, nhờ có lời giới thiệu của Ian, chàng trai trẻ Mark không có gì ngoài tấm bằng MBA trong tay đã được tuyển dụng vào vị trí nghiên cứu trong phòng tài chính của Millhouse. Mối quan hệ với Ian lúc nào cũng nồng ấm, và sự thành công trong công việc ở Millhouse đã trải thảm cho Mark đến với sự nghiệp mới tại CliffBank với vai trò của một nhà nghiên cứu về vốn.
Ian thậm chí còn khuyến khích Mark chuyển sang bộ phận ngân hàng đầu tư của CliffBank. “Hãy có những bước đi đứng đắn, và rồi cháu sẽ sớm nhận thấy mình phải kín đáo, thận trọng” – Ian chân thành khuyên Mark.
Mark chạm tay vào con chuột và phá vỡ sự diệu kì mê hoặc của màn hình chờ. Tập trung cao độ, anh bắt đầu gõ một bức thư điện tử nhưng rồi lại dừng lại. Cầu cứu sự giúp đỡ từ Ian lúc này có lẽ không phải là một ý kiến hay. Chắc hẳn chú ấy sẽ chẳng lấy gì làm thích thú khi phải dành thời gian cuối tuần để hướng dẫn Mark từng tiểu tiết trong chiến lược mua lại của Millhouse.
Thu nhỏ cửa sổ email, nhấp chuột vào bài thuyết trình, Mark lặng ngắm slide đang viết dở nửa. Anh chắc chắn rằng cuối tuần này mình phải nhanh chóng làm một cái gì đó.
Ai giữ file tài liệu?
Ngả người dựa vào bức tường ngăn ô làm việc của Nicole, Mark mỉm cười hỏi: “Chuyến đi thế nào?”
“Rất cảm ơn anh. Tôi chỉ thấy hơi mệt một chút. Thật là một chuyến bay dài khủng khiếp.”
“Chắc cô ấy sẽ không tài nào biết được file tài liệu ấy đang ở đâu” – Mark thầm nghĩ.
“Thế còn anh?” – cô hỏi một cách rất lịch sự – “Cuối tuần của anh thế nào?”
“Nói thật thì nó khá ảm đạm. Như cô biết đấy, tôi đã dành phần lớn thời gian của mình để chuẩn bị cho bài thuyết trình tới và có ý định bổ sung thêm những slide mới với các thông tin cập nhật. Nhưng tôi đã lục tìm khắp nơi, không chừa chỗ nào, để tìm cho ra cái file dữ liệu mà cô bảo Patrick đã lưu lại về Millhouse – và cuối cùng kết quả là tôi chẳng thấy gì hết. Chính vì vậy mà tôi đành phải chắp ghép vài thứ lại với nhau.”
“Ồ, thật kinh khủng” Nicole trả lời với một vẻ rất cảm thông, đồng thời kéo mở ngăn kéo bàn ra, lấy một hộp socola Thụy Sĩ và mời anh một miếng. Anh nhận lấy miếng socola, trong khi Nicole tiếp lời:
“Tôi biết nhất định file dữ liệu phải ở đâu đó. Patrick dường như không bao giờ lưu cái gì vào đúng nơi đáng phải lưu. Vì thế, rất có thể file mà anh cần tìm đang ở trong ổ cứng của một chiếc máy tính xách tay nào đó. Làm sao anh có thể thích nghi được với những hậu quả do thói quen bừa bãi của một ai đó chứ, phải không?” Cô nhấp một ngụm nước trà, nháy mắt với Mark, và liếc nhìn chiếc máy tính của mình.
“Nghe này Nicole, tôi biết là cô đã bận ngập đầu trong công việc, nhưng liệu cô có thể xem qua trước bài thuyết trình của tôi ngay khi có thể được không, càng sớm càng tốt. Tối qua tôi đã gửi nó cho cô rồi, và tôi muốn chắc chắn rằng nó trông có vẻ ổn – theo quan điểm của cô – trước khi chúng ta thuyết trình nó.”
“Hoàn toàn nhất trí. Mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đấy cả thôi” – cô nói và liếc nhìn chiếc máy tính. “Chờ tôi một phút!”
Mark gật đầu và quay bước về ngăn làm việc để diễn tập vai trò của mình trong bài thuyết trình tới. Anh quyết định sẽ tập trung vào các hoạt động sáp nhập, đặc điểm một số vụ mua lại trong quá khứ của Millhouse và lợi nhuận gia tăng nhanh chóng tại một số cửa hàng bán lẻ nhỏ hơn.
Cho dù slide của anh có thiếu một chút thông tin về chiến lược hiện tại của Millhouse, nhưng đâu có hề gì, anh sẽ bổ sung nó khi trực tiếp quan sát về các cách thức giải quyết có phương pháp và lâu đời của công ty đối với hoạt động thẩm tra (due diligence[1]).
Trước 11h30, ruột gan Mark nóng như lửa đốt. Buổi họp sẽ diễn ra ngay sau bữa ăn trưa, và đến giờ này Nicole vẫn chưa có phản hồi gì. Anh bước sang phòng làm việc của cô, nhưng cánh cửa kính vẫn đóng kín. Nicole đang nghe điện thoại, lưng quay về phía anh. Anh quyết định xua đuổi nỗi lo lắng, hồi hộp của mình bằng cách nhanh chóng đi mua một chiếc sandwich. Anh tự nhủ thể nào cô ấy cũng xem xong bài thuyết trình của mình trước khi anh quay trở về.
Khi Mark quay về thì không thấy cả Nicole và người trợ lý của cô đâu nữa. Anh tự an ủi mình khi nhìn thấy chiếc bánh mì hảo hạng kẹp bơ và dăm bông trong tay.
Sau khi ăn ngấu nghiến chiếc bánh, Mark trở lại văn phòng của Nicole, chỉ còn chưa đến nửa tiếng nữa là tới cuộc họp, nhưng những gì anh nhìn thấy chỉ là cô đang ngả người trên ghế, mắt dán vào màn hình máy tính. Anh cố nở một nụ cười để giấu đi sự khó chịu của mình.
“Trông có vẻ rất ổn rồi” – Nicole nói với Mark một cách thờ ơ và nhấp chuột. “Tôi nghĩ chúng ta sẽ có một bài thuyết trình tốt. Hẹn gặp lại anh một vài phút nữa.”
Mark rơi vào một tình huống trớ trêu: Buổi thuyết trình sắp diễn ra, nhưng anh không thể nào tìm được file tài liệu mà mình cần? Ai đã chơi khăm Mark? Liệu anh có vượt qua được thử thách này để giữ vững vị trí của mình hay không? Nếu bạn là Mark, bạn sẽ làm gì trong tình huống này? 
Một người thích thể hiện
Khi các vị giám đốc cấp cao đều đã đến đông đủ, Paul O’Rourke – người đứng đầu bộ phận – đưa mắt nhìn Mark đầy thiện cảm. Đột nhiên Mark cảm thấy thiếu tự tin, và anh bất giác mỉm cười.
“Chúng ta vừa hoàn thành việc đàm phán với sáu công ty trong mảng bán lẻ” – Nicole bắt đầu ngay sau khi ánh điện mờ đi. Slide trình chiếu nêu ra một vài đối thủ cạnh tranh nhỏ hơn của Millhouse trong ngành công nghiệp may mặc. “Trong số ba công ty còn lại mà chúng ta đang theo đuổi, Millhouse là công ty lớn nhất.”
Nicole ung dung trình bày hết những nội dung trong phần của mình, còn Mark bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn. Đó toàn là những thông tin cũ rích – anh nghĩ. Tại sao lại cứ khai thác nó nhỉ? Anh liếc nhìn những khuôn mặt đang tràn đầy kì vọng.
“Như các vị ở đây có thể nhớ lại, năm ngoái chúng ta đã suy đoán về việc liệu Millhouse có khả năng sẽ tiếp tục giấc mơ bành trướng bằng việc thực hiện thêm bất kì vụ mua lại nào nữa không”, cô nói. Tiếp sau đó, ánh mắt của cô trở nên sáng hơn bất kì lúc nào, Nicole nhấp chuột vào một slide mà Mark chưa từng nhìn thấy. Đó là một biểu đồ cơ cấu. “Gần đây tôi phát hiện ra rằng Millhouse đang cân nhắc việc tái tổ chức cơ cấu, và đây là diện mạo mới có thể về cơ cấu tổ chức của họ.”
Hoàn toàn choáng váng, Mark nhìn lại xung quanh một lần nữa. Một vài vị giám đốc đang chăm chú nhìn màn hình với ánh mắt đầy tò mò.
Paul mở lời: “Tôi thấy rằng cơ cấu tổ chức mới này có vẻ khá gọn nhẹ, hơn hẳn trước đây. Dường như họ đang dự định sẽ thuê ngoài (outsource) một vài hoạt động của mình.”
Lập tức mọi người bắt đầu tranh luận, như thể một nhóm những nghị sĩ hùng biện mà ai nấy đều khăng khăng bảo vệ chính kiến của mình. Nicole ra hiệu yêu cầu mọi người im lặng trở lại và bắt đầu trả lời các câu hỏi nghi vấn – lần lượt từng câu một – những câu hỏi này ngốn hết phần lớn thời gian còn lại của cuộc họp.
Lúc đó, Mark biết rằng anh nên tham gia vào, nhưng đầu óc anh hoàn toàn quay cuồng. Đó chính xác là những thông tin đang nằm trong file dữ liệu mà anh đã cất công tìm kiếm. Tại sao Nicole lại có nó, và tại sao cô ấy không chia sẻ nó với anh? Vào lúc 2h chiều, Paul lại là người lên tiếng chốt lại cuộc họp, tuyên bố rằng việc triệu tập cuộc họp tiếp theo sẽ diễn ra vào tuần tới.
Mark vô cùng tức giận khi các vị điều hành đều đã ra khỏi căn phòng. Thậm chí cứ cho là Nicole không hề giấu giếm những thông tin quý giá kia, nhưng tại sao cô lại chèn thêm những dữ liệu quan trọng như vậy vào bài thuyết trình mà không thèm nói với anh nửa lời? Cô ấy là đồng nghiệp kiểu quái gì vậy?
“Giỏi lắm, nhà thám tử” (gián điệp thông tin doanh nghiệp) – trên hành lang, Mark còn nghe thấy Paul tán thưởng Nicole.
Mark cố nén giận. Anh phải mặt đối mặt, nói chuyện thẳng thắn với cô ta vào một lúc nào đó – vì lúc này đang có mặt Paul. Vì thế anh đành trì hoãn chuyện này lại. Để tới khi chỉ có hai người.
Kẻ vượt mặt
Nửa giờ sau, Paul sải bước vào văn phòng của Mark. “Này Mark, anh biết đấy, tôi nghĩ là chúng ta cần biết rõ hơn về đường đi nước bước tinh khôn của Millhouse. Tôi băn khoăn không biết liệu anh có thể liên lạc với bạn của anh, ngài Beasley ở bên đó được không? Có lẽ bữa trưa là một ý kiến hay, hãy tìm hiểu xem bạn của anh đang nghĩ gì. Tôi muốn khi đã bước vào cuộc chơi, chúng ta cần phải hiểu rõ đối thủ.”
Mark không trả lời ngay lúc đó. Anh cảm thấy không mấy thoải mái về lời đề nghị của Paul. Trên hết, anh coi Ian như là một người bạn của gia đình, chứ không chỉ là một đối tác kinh doanh. Nhưng Paul lại là sếp của anh. “Chắc chắn rồi, thưa ngài”, Mark trả lời.
“Nếu có thể, hãy gọi sang văn phòng của ông ấy ngay bây giờ? Hãy nói chuyện với ông ấy càng sớm càng tốt. Cảm ơn anh, Mark.”
Mark nhấc điện thoại lên để gọi sang trụ sở công ty Millhouse. Vừa gọi nhưng anh vừa thầm mong rằng Ian đã rời khỏi văn phòng rồi, nhưng chẳng mất nhiều thời gian, người trợ lý đã nối máy cho anh gặp Ian.
“Ồ chào cháu, Mark!” Ian tỏ vẻ hết sức vui mừng khi nghe thấy giọng nói của anh, “mọi việc đều ổn cả chứ?”
“Cháu có một văn phòng rất tuyệt, với cửa sổ nhìn về phía Nghị viện và tòa nhà của chú,” Mark nhẹ nhàng đáp, “và cháu vừa được giao một nhiệm vụ quan trọng đầu tiên. Trước hết, cháu muốn có một bữa ăn trưa với chú. Cháu nhận phụ trách một nhóm bán lẻ, và cháu muốn biết liệu mình có thể tiến tới đàm phán với công ty của chú không? Lúc nào cháu có thể gặp được chú ạ?”
“Ồ, chú ngạc nhiên vì điều cháu nói. Vừa mới tuần trước, chú đã nhận được email từ một trong số những bạn đồng nghiệp của cháu, cô Nicole Collins. Cô ấy cứ khăng khăng đòi gặp chú. Cháu sẽ đi cùng cô ấy chứ?”
Nghe tới đây, thiếu chút nữa Mark nôn chiếc bánh dăm bông mà anh vừa ăn lúc trưa. “Ồ, vậy ạ? Cháu cũng nghĩ mình sẽ cố gắng phối hợp tốt cùng cô ấy.”
“Chú sẽ dặn trợ lý kiểm tra lại lịch và sắp xếp nhé, có lẽ là tuần sau. Thực sự thì chú rất vui khi cháu gọi điện.”
Mark gác máy và đi về phía phòng làm việc của Nicole. Anh bước vào mà chẳng thèm gõ cửa, sau đó cánh cửa đóng sầm sau lưng anh.
“Nicole, tôi muốn cô biết rằng Paul vừa yêu cầu tôi có một buổi gặp mặt riêng với ngài Ian Beasley. Ông ấy là bạn của tôi, của gia đình tôi. Cô đang liên lạc với ông ấy phải không, về chuyện gì vậy?”
Nicole rời mắt khỏi bàn làm việc và ngước mắt nhìn Mark. Má cô bắt đầu ửng đỏ, “sẽ không có chuyện anh đến gặp ông ấy mà không có mặt tôi đâu Mark ạ!” Rồi cô tự tin đứng dậy. “Tôi đã làm việc miệt mài ở bộ phận này, và đổ biết bao công sức vào dự án Millhouse từ rất lâu rồi. Nếu anh nghĩ anh có thể cướp nó khỏi tay tôi, thì anh sẽ sớm phải nghĩ khác thôi!”
Mark nghĩ đã đến lúc phải thành thật, thẳng thắn với nhau. “À, tôi hiểu. Chính vì vậy mà cô định sẽ giành lấy hầu hết mọi công trạng về mình, phải vậy không?”
“Hầu hết mọi công trạng ư?” – Nicole cười như thể đang thách thức và nhạo báng người bạn đồng nghiệp – “Tôi sẽ cố gắng để giành lấy tất cả mọi thành tích về mình!”
Nét sửng sốt hiện rõ rệt trên khuôn mặt Mark. “Bình tĩnh nào Mark, trông anh có vẻ hơi căng thẳng đấy,” giọng cô ta rất đắc thắng khi bước qua anh, thêm một cử chỉ tỏ vẻ khiêu khích, cô ta bước qua Mark và bỏ ra ngoài.
Mark đi theo Nicole, và thấy cô rẽ ở góc hành lang. Đầu óc anh quay cuồng, rối như tơ vò. Anh siết chặt bàn tay, và cảm thấy thật ngột ngạt. Nếu cánh cửa văn phòng Nicole không bằng kính, thì nó đã ăn một cú đấm của Mark.
Giọt nước tràn ly
Vẫn bị choáng váng bởi những lời nói của Nicole, tim đập mạnh, Mark chậm rãi bước về phía văn phòng của Paul. Anh cảm thấy như mình đang lạc vào một giấc mộng và không biết khi gặp Paul, mình sẽ phải nói những gì. Nhưng một điều gì đó thôi thúc khiến anh nhất định phải nói. Phải nói điều gì đó.
Đang nghe điện thoại, nhưng Paul vẫy tay ra hiệu mời Mark vào.
“Tôi có thể xin ngài một phút được không” – Mark khó nhọc cất lời sau khi Paul nghe điện thoại xong. Đây là một việc hoàn toàn mới với Mark.
“Chắc chắn rồi,” Paul nói, tỏ ra rất kiên nhẫn và hỏi lại “Có chuyện gì thế anh bạn?”
“Tôi cần biết một vài điều khi làm việc với Nicole.” Mark thấy giọng nói của mình thật khó nghe.
“Có chuyện gì không ổn à, Mark?” – Paul hỏi.
“Xin phép ngài tôi có thể đóng cửa được không ạ?”
“Ở đây, chúng ta phải tuân thủ nguyên tắc để cửa mở anh bạn trẻ ạ”, Paul trả lời có đôi chút đề phòng, “nhưng nếu làm như vậy khiến anh cảm thấy thoải mái hơn thì cứ làm đi.”
Mark hít thở thật sâu khi cánh cửa kính đã đóng lại. “Tôi đã liên lạc với Ian Beasley, và ông nói rằng Nicole đã sớm liên lạc với ông để gợi ý một buổi gặp mặt. Trên thực thế, có vẻ như cô ấy đã rất… rất cố gắng để xây dựng một mối quan hệ tốt với Beasley kể từ khi Patrick rời đi, và trước khi tôi được tuyển dụng vào đây. Theo như tôi hiểu thì tôi được vào làm ở vị trí này, một phần nhờ vào sự tác động của những mối quan hệ.”
Mark tiếp tục diễn tả lại nỗi kinh ngạc của mình với bài thuyết trình của Nicole, trong anh đang diễn ra cuộc đấu tranh giữa một bên là sự tức giận chỉ trực trào ra và bên kia là sự lúng túng đang đặt anh vào một tình thế khó xử. Anh cảm thấy mình như thể một cậu bé vừa chạy một mạch đến chỗ ngài hiệu trưởng tố cáo tội trạng của tên du côn. “Tôi phải nói rằng, tôi có đôi chút lo lắng về cách hành xử của cô ấy, thưa ngài. Có lẽ cô ấy vừa trải qua một ngày tồi tệ, nhưng …”
“Cậu có muốn tôi nói chuyện với cô ấy không?” Paul ngắt lời, rõ ràng ông có vẻ đang phát cáu lên khi nghĩ đến viễn cảnh phải đứng ra làm trung gian hòa giải.
“Không, điều đó không cần thiết,” Mark trả lời, cố gắng tỏ ra vững tin – “tôi chỉ muốn chắc chắc ông hiểu chuyện gì đang xảy ra. Còn về phần mình, tôi tin mình có thể chiến đấu tốt trong trận chiến của chúng tôi.”
“Tôi rất vui khi nghe anh nói vậy,” Paul trả lời, phần nào cảm thấy bớt căng thẳng – “tôi cũng nhận thấy rằng Nicole là một phụ nữ trẻ đầy tham vọng, nhưng rồi anh sẽ phải học cách trân trọng những kết quả cô ấy đạt được. Và tôi cũng vậy.”
– Bài tập tình huống do Bronwyn Fryer khởi xướng trên tạp chí Harvard Business Review, số tháng 11 / 2008 – Tuần Việt Nam

Theo Tuần Việt Nam