Câu chuyện thứ nhất
Lan không thích ăn trứng gà nên mỗi lần có trứng gà đều đem cho cô bạn gái tên Mai. Ban đầu, Mai vui và cảm động lắm, nhưng dần dần, việc cho và nhận trứng gà trở thành một thói quen, và khi đã quen rồi, Mai cho rằng đó là việc hiển nhiên.
Cho đến một ngày, Lan bỗng mang trứng gà cho một người bạn khác tên Huệ. Việc này khiến Mai ấm ức lắm.
Cô hầu như không để tâm đến việc trứng gà là của Lan, bạn muốn cho ai đó là quyền của cô ấy, vì thế, hai người đã nảy sinh tranh cãi. Cũng từ đó, tình bạn giữa hai người bị cắt đứt, chẳng ai qua lại, hỏi thăm ai.
Lỗi không phải tại quả trứng, mà lỗi tại con người đã quá quen với việc được nhận và cho rằng, đó là việc hiển nhiên người khác phải làm cho mình. Đó chính là thuốc độc giết chết tình bạn dù tình bạn đó, có gắn bó đến đâu.
Câu chuyện thứ hai
Một ngày nọ, trời rất oi bức nên một nhóm bạn trẻ rủ nhau ra bờ sông chơi.
Trong lúc nghịch nước, một cô bé không may làm rơi chiếc dép xuống dưới sông, chìm nghỉm.
Đến khi trở về, họ phải đi bộ một đoạn rất xa. Song vì đường được rải đầy đá cuội, lại phơi dưới trời nắng nên mặt đường rất nóng, không đi dép, đi được hết đoạn đường đó, chân kiểu gì cũng bỏng rát.
Cô bé đánh rơi mất dép lúc này tỏ ra thất vọng lắm, nhưng vẫn nhờ mọi người giúp đỡ. Thế nhưng lần đó, cô không nhận được sự giúp đỡ của bất kỳ ai.
Ngay lập tức, trong đầu cô nảy ra suy nghĩ, rằng những người đó thật chẳng tử tế gì, thấy chết mà không cứu.
Về sau, có một cậu trong nhóm đưa dép của mình cho cô bé mượn nhưng cũng không quên nói với bạn: Không có ai giúp bạn là đúng!
Rất nhiều người trong cuộc sống này đã quen với việc được người khác đối xử tốt với mình và cho rằng đó là việc hiển nhiên, và đến khi không đối xử tốt nữa, họ liền oán trách, giận dỗi người khác.
Thực ra, vấn đề không phải là do người khác không tốt, mà là chúng ta đã đòi hỏi nhiều hơn, quen với việc được nhận và quên mất việc cảm ơn!
Câu chuyện thứ ba
Trời đã ngả xế chiều, một chú dê tự do tự tại vui chơi bên sườn núi. Bất chợt, một con sói từ đâu xộc đến, muốn ăn tươi nuốt sống con mồi.
Rơi vào tình huống nguy hiểm, dê chỉ còn biết gắng hết sức dùng chân phản kháng và kêu lên thật to để gọi bạn đến cứu giúp.
Khi đó, bò ở trong bụi cây ngó nhìn ra, thấy sói, nó cắm cổ chạy luôn. Ngựa cúi đầu xuống nhìn, thấy sói, cũng lẩn nhanh khỏi sườn núi.
Lừa dừng chân nhìn theo hướng tiếng kêu của dê, phát hiện sói đang tấn công bạn nhưng cũng nhanh chân “lượn” mất tăm. Lợn đi ngang qua, nhìn thấy sói cũng vội lao thẳng xuống dưới. Thỏ nghe được tin, cũng chạy như tên bay, rời khỏi “vùng nguy hiểm”.
Khi đó, chó đang ở dưới chân núi, nghe thấy tiếng dê hô hoán liền vội vã lao lên, từ trong bụi cỏ, chó nhảy vọt ra, ngoạm trúng cổ sói. Nhân lúc chó lấy hơi, sói cố thoát ra, hoảng sợ cúp đuôi chạy mất.
Chó đã lao lên cứu bạn ngay khi nghe thấy tiếng kêu của dê. Ảnh minh họa.
Nhờ có bạn ứng cứu, dê mới may mắn thoát chết trở về nhà. Lúc này, bạn bè đều đến hỏi thăm.
Bò nói: Sao anh không nói với tôi? Một đạp của tôi có thể khiến con sói kia thủng ruột.
Ngựa nói: Sao anh không nói với tôi? Một cú nhón chân của tôi có thể khiến con sói kia vỡ sọ.
Lừa nói: Sao anh không nói với tôi? Tôi gầm một tiếng có thể khiến con sói sợ vỡ mật.
Lợn nói: Sao anh không nói với tôi, tôi có thể húc cho con sói đó lăn xuống núi.
Thỏ nói: Sao anh không nói với tôi? Tôi chạy rất nhanh, có thể truyền tin rất nhanh!
Trong đám đông ồn ào đó, duy chỉ không có một nhân vật, đó là chú chó đã thực sự cứu mạng dê.
Lời bình:
Bạn bè thực sự không phải là những kẻ biết khua môi múa mép mà là người vào những lúc cần kíp nhất, có thể lôi bạn thoát khỏi vũng lầy.
Những người bạn xung quanh bạn, mang đến cho bạn một vài sự thích thú nhỏ nhặt, chưa hẳn đã là bạn thực sự, càng khó có thể nói là bạn bè tri kỷ trong đời.
Bạn bè, chơi với nhau thân thiết được 1 năm đã khó; có thể kiên trì được 2 năm, vậy là đã đáng trân trọng. Nếu có thể duy trì qua 3 năm, đó là kỳ tích; bên nhau 5 năm, tình bạn đó đã có thể gọi là tri kỷ.
10 năm vẫn thân thiết như thuở ban đầu, hãy đừng chần chừ mà mời người đó bước vào cuộc đời bạn. 20 năm luôn sát cánh bên nhau, người bạn đó đã là người thân của bạn được rồi!
Trong thời đại mọi thứ thay đổi quá nhanh như hiện nay, mỗi người chúng ta hãy giữ thêm vài người bạn thực sự bên mình, thấu hiểu thêm một chút, bớt tính toán đi một chút, học được hai chữ cảm ơn và đừng quên người từng đối xử tốt với mình!
Theo trí thức trẻ